GHI
NHỚ BỞI MỘT MŨI ĐINH
I Giăng 3:16: “Bởi đó chúng ta nhận biết lòng yêu
thương, ấy là Chúa đã vì chúng ta bỏ sự sống”.
Emil Mettler, một chủ nhà hàng ở Luân đôn, nổi tiếng vì tánh rời rộng của
ông. Ông thường cho người ta ăn mà không lấy tiền. Nếu một đại biểu của tổ chức
Cơ đốc nào đó đến rồi nói cho ông biết một nhu cần, ông sẽ mở két ra rồi dâng
ngay một của lễ lạc hiến có tầm cỡ liền.
Ngày nọ Emil mở ngăn
két ra trước sự hiện diện của một viên chức Hội truyền giáo, ông nầy để ý thấy
một cây đinh nằm giữa chồng hoá đơn và những đồng tiền. Rất đỗi ngạc nhiên qua những thứ mà ông đã
nom thấy, người kia lên tiếng hỏi: “Cây đinh để làm
gì ở đó vậy?” Emil nhặt cây đinh 5 cm lên rồi đáp: “Tôi giữ cây đinh chung với tiền bạc của mình để tự nhắc cho
tôi nhớ tới cái giá mà Đấng Christ phải trả cho sự cứu rỗi của tôi và đổi lại, đây
là thứ mà tôi đã mắc nợ Ngài”.
Emil đã sử dụng mũi đinh
ấy để tự nhắc nhớ rằng ông đã mắc nợ Chúa một món nợ yêu thương và lòng biết ơn
rất lớn vì Chúa Giêxu đã bỏ sự sống Ngài vì ông (1 Giăng 3.16-23). Emil đã
sử dụng đồ vật đơn sơ ấy để khơi dậy tánh rời rộng của ông khi ông nhớ đến sự
hy sinh của Cứu Chúa.
Chúng ta thường suy nghĩ
như thế nào về sự hy sinh tại đồi Gôgôtha, nơi Chúa Giêxu đã trả giá cho hình
phạt vì tội lỗi chúng ta bằng sự chết của Ngài trên cây thập tự? Tấm gương của Emil giục giã chúng ta ở giữa mọi
sinh hoạt trần tục để nhớ đến, không những các mũi gai, mũi đinh, và ngọn giáo đâm,
mà còn nhớ tới tấm lòng yêu thương của Ngài là Đấng đã phó mạng sống Ngài vì
chúng ta.
Xin dạy
con biết yêu thương giống như Ngài yêu thương vậy
Xin làm cho cả thế giới nhìn biết
Rằng Đức Chúa Giêxu Christ đang sống trong tâm của
con
Nguyện sự sáng vinh hiển của Ngài chiếu rọi ra
Brandt
ĐẤNG CHRIST
ĐÃ PHÓ MẠNG SỐNG NGÀI VÌ CHÚNG TA
ĐỂ CHÚNG TA DÂNG CHÍNH MÌNH VÌ THA NHÂN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét